Diễn đàn Bùm Chéo Hội . Nơi cảm xúc thăng hoa
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn Bùm Chéo Hội . Nơi cảm xúc thăng hoa

Hội những người thích chơi hơn thích học
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» fafasfafgafeafnoiqjfiowjefojqfe
dadrffafga I_icon_minitimeTue Aug 09, 2011 4:09 pm by Admin

» Khi trái tim không còn giành cho nhau
dadrffafga I_icon_minitimeFri Apr 15, 2011 9:42 pm by Admin

» *Tôi kỉ niệm 1 tình yêu đã chết.
dadrffafga I_icon_minitimeMon Apr 11, 2011 9:54 pm by Admin

» dadrffafga
dadrffafga I_icon_minitimeSun Apr 10, 2011 12:45 pm by Admin

» *Cuộc sống!
dadrffafga I_icon_minitimeFri Apr 01, 2011 8:23 pm by Admin

» Chatter 1 ................................................................
dadrffafga I_icon_minitimeSat Sep 18, 2010 12:40 pm by Admin

» Nhữg ent hay :"> fần 2 ^^~
dadrffafga I_icon_minitimeMon Aug 16, 2010 9:34 pm by Admin

» dnasdnnwndawnidninawf
dadrffafga I_icon_minitimeWed Jul 14, 2010 11:18 am by Admin

» affffffffffffff
dadrffafga I_icon_minitimeWed Jan 27, 2010 4:04 pm by Admin

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Diễn Đàn
Affiliates
free forum

Top posters
Admin
dadrffafga I_vote_lcapdadrffafga I_voting_bardadrffafga I_vote_rcap 
Nhóc Kiến Kute
dadrffafga I_vote_lcapdadrffafga I_voting_bardadrffafga I_vote_rcap 
pÉchẢnh
dadrffafga I_vote_lcapdadrffafga I_voting_bardadrffafga I_vote_rcap 
pÔg_kUte
dadrffafga I_vote_lcapdadrffafga I_voting_bardadrffafga I_vote_rcap 
Diễn Đàn

 

 dadrffafga

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 235
Registration date : 06/11/2008

dadrffafga Empty
Bài gửiTiêu đề: dadrffafga   dadrffafga I_icon_minitimeSun Apr 10, 2011 12:45 pm

Tiêu đề: dadrffafga Today at 12:45
Tôi không nhớ bao nhiêu lần, tôi bị đánh hồi khi còn là học sinh. Những cảnh tượng kinh hoàng ấy đã ám ảnh tôi suốt hơn 5 năm cấp 2 và cộng thêm 3 năm cấp 3. Khi đó, dường như tôi bị mắc bệnh trầm cảm trầm trọng. Luôn chạy trốn khi gặp người lạ. Những trận đánh kinh khủng nhất vào năm tôi học lớp 7. Dường như trong tiềm thức của 1 đứa trẻ bồng bột và quá đỗi ấu trĩ như tôi, mọi việc xem ra đơn giản đến quá mức. Tôi chỉ liếc nhìn bà chị học lớp trên. Nhưng ánh mắt ấy được coi là khinh người và thách thức. Ngay chiều hôm đó, tôi bị 1 đám con gái tóc xanh tóc đỏ dí đánh hội đồng. Phải nói tôi đã không khóc khi bị đánh. Tôi chỉ co rúm người và chịu trận. Hôm đó, tôi phải nhập viện vì đa chấn thương, hầu như thân thể tôi đểu bị bầm tím trừ khuôn mặt. Đúng! Lúc ấy,tôi đã bảo vệ khuôn mặt của tôi,thứ duy nhất tôi giữ được!.

Bà chị ấy bị nhà trường đuổi học, thật trớ trêu là mụ hiểu trưởng lại bắt tôi làm bảng kiểm điểm từ nay không tham gia đánh nhau. Tôi là người bị đánh kia mà?! Chẳng lẽ mụ lại muốn chứng minh câu 'Quýt làm cam chịu' hay sao? Tôi đã từ lấy dao làm rạch tay mình trước mắt mụ và thề rằng nếu tôi viết 1 chữ vào tờ giấy trắng bà đưa, tôi không phải là người! Tất nhiên, bà đã rất hoảng hốt và nhờ bác sĩ đến băng bó vết thương hộ tôi.

Tôi nghỉ học gần 2 tuần. Bài vở không theo kịp, bài kiểm tra thiếu điểm dồn dập đến với tôi. Tôi nản đến tận họng! Khi ấy, tôi chỉ mong sao đám con gái ấy sao không đánh chết tôi đi cho thõa!

Đó là trận đòn nhớ đời của tôi. Nhưng dường như tôi sinh ra đã gắn liền với ngôi sao chổi đầy xui xẻo. Năm lớp 8, tôi lại bị đánh!! Nhưng khác với năm lớp 7, tôi bị đánh ghen.. Vì sao cơ ư? Vì anh chàng của 1 bà chị học lớp 9 đã chia tay với bà chị ấy để theo đuổi tôi? Thế vì sao người bị đánh vẫn là tôi cơ chứ? Thế là vừa bước ra khỏi cổng trước, tôi vinh dự được 1 đám hội đồng chờ sẵn, tay các bà chị đều dán dao lam. Thế là biết số phận! Tôi bị rạch mặt..

Vết thương dài và sâu hoắm. Tôi đau đến tê dại, phải khâu 5 mũi liên tiếp như thế. Tôi lại tiếp tục nghỉ học. Bố mẹ tôi đau xót đến nỗi phải mất ăn mất ngủ bỏ công ăn việc làm để chăm sóc tôi. Tôi cũng được bạn bè đến thăm rất đông. Công an cũng đã vào cuộc để điều tra vụ việc, nhưng mọi thứ đều chấm dứt với 2 từ kết luận : TÔI SAI !. Đời là thế! Tôi im thin thít không muốn nói...

Không phải chỉ 2 trận đòn ấy, mà còn rất nhiều trận đòn từ những bà chị lớp trên. Tôi hoàn toàn chìm vào bệnh trầm cảm. Tôi ngày càng lầm lì, khi gặp người lạ tôi luôn né tránh và lo sợ họ sẽ làm gì tôi? Và tôi đã tìm đến cái chết. Trong vô ngàn cái chết, tôi vẫn chọn cái chết dễ nhất. Đó là thuốc ngủ. Nhưng tôi hoàn toàn thất bại khi mẹ tôi phát hiện khi tôi đang cố nuốt những viên cuối cùng của vỉ thuốc 28. Tôi được bác sĩ tâm lí tư vấn, nhưng tôi lại sợ họ đến mức la hét đến điên cuồng, không cho họ đến gần tôi dù chỉ 1 bước. Và thế đấy. Tôi trầm cảm hơn 8 năm trời. Chỉ đến khi gần đại học, khi nghe 1 bài thuyết giảng 'lí tưởng sống của thanh niên'. Tôi sực tỉnh ngộ. Bài thuyết giảng ấy,như làm thay đổi cuộc đời của tôi. Làm thay đổi số phận và làm xóa đi những vết mực đen trong cuộc đời đầy đen đủi của tôi.


Tôi đã sống lại thêm 1 lần nữa..!! Tôi đã trở thành 1 họa sĩ chuyên nghiệp. Tôi trở nên giàu có từ nó. Và dường như,cuộc sống của tôi lật sang trang giấy mới. Trắng tinh và không tì vết. Tôi đã bật khóc và tôi biết mình cần phải sống. Phải sống để cho những người từng khinh bỉ tôi phải thốt lên rằng :'' Cô ấy thật mạnh mẽ". Tôi phải chứng minh cho cả thế giới thấy, không có cú ngã nào mà không đau cả. Chỉ dựa vào sức của mình chịu đau được cỡ nào để đứng dậy bước đi tiếp, chứ không nằm đó mà rên rỉ. Thêm 1 nỗi đau, thì sức chịu đau của mình sẽ càng nhiều.




Và đó là câu chuyện của tôi. Thượng Đế rất công bằng bạn ạ!


Nhưng cũng đôi lúc Thượng Đế không công bằng! Và bạn hãy biết chấp nhận điều không công bằng ấy!
Về Đầu Trang Go down
https://bumcheohoi.forumvi.com
 
dadrffafga
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn Bùm Chéo Hội . Nơi cảm xúc thăng hoa  :: Đọc truyện :: Truyện tình cảm-
Chuyển đến